QUOTE(summoner131 @ Aug 16 2006, 01:45 PM)
...
Chắc tại mình già mịa nó rồi !

Đúng là xét kỹ lại, nếu chưa đọc truyện, chỉ xem phim thôi thì đó là 1 bộ phim khá dễ thương cho trẻ em.
Mấy hôm rồi rỗi hơi quá, lục lại cuốn
Tình Yêu Và Lý Tưởng (nguyên tác : Tonio Kroger) của Thomas Mann, Huỳnh Phan Anh dịch.
Cuốn sách kể về anh chàng Tonio Kroger (phần nào lấy nguyên mẫu từ chính tác giả), sinh ra trong một gia đình quyền thế. Cha cậu là một vị lãnh sự trầm tĩnh, ít nói, với đôi mắt suy tư và thói quen cài nơi khuy áo một đóa hoa đồng nội. Cậu nghiêng về mẹ nhiều hơn - một người đàn bà mỹ miều thuộc dòng họ Consuelo - nồng nàn, đa cảm và phóng khoáng. Tonio, một phần nào đó, chính là hiện thân của mối xung khắc về huyết thống trong gia đình, phần lớn còn lại, là sự mâu thuẫn trong tinh thần của cậu.
Sự mâu thuẫn với chính mình :Ngay từ rất nhỏ, Tonio đã khép kín, ít nói, vụng về trong mọi chuyện, chỉ luôn say sưa với những gì thuộc về thế giới tinh thần, và khởi đầu công việc sáng tạo với những vần thơ (mà thày cô bạn bè thường chế giễu). Cậu không tìm được bất kỳ một mối đồng cảm nào từ những người xung quanh. Tonio yêu mến và ngưỡng vọng Hans Halsem - một thằng nhóc cùng lớp. Hans cũng được sinh ra từ một gia đình quyền quý. Ở Hans hội tụ tất cả những gì mà Tonio luôn khao khát : xinh đẹp, vui vẻ, tháo vát, xuất sắc trong mọi việc, được mọi người quý mến... Hans thì lại tìm thấy ở Tonio một con người khác biệt, mang chút gì đó siêu phàm so với những người xung quanh, nhưng tình cảm của cậu dành cho Tonio cũng chỉ dừng lại ở mức cùng nhau đi dạo, trong khi Tonio luôn muốn hai người gần nhau hơn nữa, với thứ tình cảm luôn bị dày vò bởi ước muốn chiếm hữu. Hai cậu khác nhau quá, không thể chia sẻ điều gì với nhau được, và cũng không hề muốn tự thay đổi mình. Tonio luôn muốn nói về những cuốn sách, về những vần thơ, về những cảm xúc của mình. Hans lại chỉ quan tâm đến các môn thể thao. Một cuộc đi dạo giữa 2 người với những câu chuyện lệch pha gây nhiều thương tổn cho tâm hồn nhạy cảm của Tonio. Nhưng, mặt khác, Tonio lại đón nhận tất cả những thương tổn ấy, suy gẫm về chúng, sống trọn vẹn trong chúng và trở nên yêu mến chúng.
Sự quý mến mà Tonio dành cho Hans, cũng như tình yêu âm thầm mà cậu dành cho Ingeborg Holm - cô con gái của một bác sĩ, đều phát xuất từ cái khát khao vươn tới những gì mình không thể có được : sự vui tươi, quý phái, nồng nhiệt và đáng mến... trong khi chính bản thân cậu lại không coi trọng những giá trị bề ngoài. Cái khao khát của Tonio là của một kẻ chỉ muốn ngắm nhìn và ngưỡng mộ một cách lười biếng, của một kẻ chỉ thích thú với những nỗi đau khổ êm đềm do sự mâu thuẫn của chính mình gây ra.
Sự mâu thuẫn trong đời sống : Năm Tonio mười lăm tuổi, bà nội cậu mất. Không lâu sau cha cậu qua đời. Dòng tộc Kroger dần dà bị phân tán và thất lạc. Một năm sau đó, mẹ cậu cưới một nhạc sĩ người Ý và theo chồng phiêu bạt về phương Nam. Căn nhà cùng tài sản của gia đình cũng bị phát mãi. Cậu rời khỏi thành phố quê hương, bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ, để dấn bước vào một đời sống khác hẳn.
...Cậu lăn xả vào thứ quyền năng mà cậu cho là cao nhất trên đời này, và cảm thấy mình được gọi đến để phục vụ cho nó, nó hứa hẹn với cậu sự cao cả và tiếng tăm : đó là quyền năng của trí tuệ và của lời nói vừa chế ngự vừa tươi cười trên cuộc sống vô thức và lặng câm. Cậu tự dâng hiến đời mình cho nó với trọn vẹn mối đam mê thời niên thiếu của cậu. Nó tưởng thưởng cậu bằng tất cả uy quyền của nó trong sự ban phát và nó tước đoạt không thương tiếc tất cả những gì nó có thói quen tước đoạt ngược lại.
Nó mài nhọn cái nhìn của cậu và nó giúp cậu xuyên thấu đúng lúc những chữ nghĩa lớn lao luôn làm cho những khung ngực của người ta phồng căng. Nó mở giùm cho cậu tâm hồn kẻ khác và tâm hồn của chính cậu. Nó giúp cậu được sáng suốt, chỉ cho cậu thấy phần bên trong của thế giới, cùng tất cả những gì nằm ở tận đáy sâu, dưới những hành động và những lời nói. Và điều cậu trông thấy được là đây : lố bịch và khốn khổ - khốn khổ và lố bịch...
Rồi thì với nỗi giày vò và niềm kiêu hãnh của tri thức, sự cô đơn tìm đến, bởi vì cậu không thể nào ở lại trong xã hội của những con người thơ ngây, với tâm hồn vô tư, hắc ám, và dấu hiệu cậu mang trên trán cậu đã làm cho họ bối rối...
Tonio sống trong những thành phố lớn ở miền Nam, bắt đầu đắm mình vào thế giới của tội lỗi và nhục dục, đồng thời lại vô cùng khổ sở về lối sống của mình. Trong cái xã hội hạ lưu đó, hình ảnh của người cha trầm tư, ăn mặc chỉnh tề với đóa hoa đồng nội cài trên khuy áo luôn trở đi trở lại, nhắc nhở về nguồn gốc của cậu, nhắc nhở về thế giới trưởng giả mà cậu đã được nuôi dạy trong đó. Cậu luôn cảm thấy một nỗi nhớ nhung mơ hồ về những niềm vui tinh thần, những niềm vui thanh cao của cha cậu xưa kia, mà cậu không bao giờ và không thể nào tìm được trong tất cả những khoái lạc hiện thời. Cậu trở nên chán chường và thù hận cảm giác, vẫn tiếp tục đắm mình vào nhục cảm, vẫn khát khao mãnh liệt về một điều gì đó thanh khiết, đầm ấm, dịu dàng... Cậu trở thành một kẻ lạc loài với chính cuộc sống hư hỏng, điên cuồng mà mình đang sống, bị giằng xé giữa một tâm - linh - tính lạnh lùng và một nhục cảm tàn khốc, cậu sống một cuộc sống mòn mỏi giữa những nỗi thống khổ của ý thức. Nỗi ám ảnh tự phụ "ta không phải là một tên bô-hê-miên, ra đời trong một chiếc xe màu xanh lá..." cũng thường xuyên trở đi trở lại, chứng tỏ sự ngạo mạn và sự yêu mến, hoài nhớ đến mãnh liệt của cậu với thế giới trưởng giả và những niềm vui tinh thần sang trọng.
Trong lúc sức khỏe ngày một giảm sút, trong chính những cơn khốn quẫn tinh thần không hứa hẹn một thỏa hiệp, thì cảm thức về nghệ thuật của cậu lại trở nên bén nhạy và nghiệt ngã, sắc sảo hơn bao giờ hết. Cậu lao vào làm việc, làm việc như thể không mong muốn một điều gì khác, và tác phẩm đầu tay của cậu đã đưa cậu lên đỉnh cao của danh vọng.
"Cậu không tự kể mình là gì cả trong tư cách một sinh vật đang sống, cậu chỉ muốn được xem như một con người sáng tạo"...
(còn nữa mà mai viết tiếp, hết giờ làm rồi, đi café thôi hehehe)