Langven.com Forum

Full Version: Trên Giá Sách - Phần Il
Quán nước đầu làng Ven > Sáng Tác - Thảo Luận - Phổ biến kiến thức > Văn Học & Ngôn Ngữ
Pages: [<<], [<], 26, 27, 28, [29], 30, [>], [>>]
Mip
QUOTE(em Ex @ Mar 12 2011, 08:19 PM)
Bà tự tử bằng hơi ngạt lại còn cho đầu vào lò nướng
*



Kinh! Khiếp!
Thế mình phải nhớ tên mấy bà này để còn... cạch không đọc hế hế
Giờ mình đang giở cuốn "Norwaygian wood" đến lần thứ 5-6 gì đó, vẫn đang ở trang 10 ;-);-)
em Ex
Nghiên cứu cho thấy nhà văn nhà thơ là dễ mắc phải các bệnh tâm thần nhất trong các nghề creative, trong đó các nhà thơ nữ (như Sylvia Plath) chính là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Bà Sylvia thì xinh xắn, thông minh, gia đình học thức, học hành suôn sẻ, có nhiều người theo đuổi. Đầu (tự) truyện bà ấy còn bắt đầu thực tập ở một tạp chí thời trang, tham dự các event hào nhoáng, cuộc đời rạng rỡ chích chòe như một cuốn chick-lit. Một ngày kia suy nghĩ không biết mình nên làm gì đây, chả thích lập gia đình cũng chả thích làm thư ký, chả biết nên viết văn hay làm thơ hay là nghiên cứu văn học, thế là trầm cảm và cuộc đời từ đó đi xuống trầm trọng, sau một số năm vật lộn với viết lách đồng thời lập gia đình, có con thì đi đến ly thân, tự cô lập và cuối cùng tự tử ghê rợn như trên. Nói chung em là người bình thường nên em cũng không hiểu vì đâu mà họ phải đau khổ vật vã đến thế cry1.gif, chắc là gen sáng tạo nó đi cùng với gen bệnh tật chăng?
xanh
Nói chuyện trầm cảm. Bạn của chồng tớ có một anh hồi đi học vào dạng sáng giá nhất lớp đẹp trai, học giỏi, đàn hay, gia đình căn bản. Học ở Pháp, về Vn được vài năm, qua vài cty thì ngồi thẫn thờ ở nhà, tự tử vài lần. Bệnh càng ngày càng trầm trọng mà gia đình không làm thế nào để cứu được. Khổ thân bố mẹ nhà thì nhiều mà con thì chỉ có một, thầy thuốc đông tây hết cả mà con thì cứ héo hắt ủ dột suốt ngày :((

Mip
khổ nhỉ!
Chẹp, có lẽ nên vứt lại ông con sang Pháp chăng? scared.gif scared.gif
Skywalker
QUOTE(Hoang Yen @ Jan 17 2011, 08:53 AM)
Hôm trước mình có lọ mọ tìm đọc lại Quyên của bác Thọ định bụng viết mấy gạch đầu dòng nhưng hôm nay đọc thấy bài phỏng vấn này xúc tích đủ hết mấy ý mình định nói nên post link ra đây:
(@click here)

Btw, sách ăn khách đắt hàng, lại sắp lên phim, chúc mừng bác Thọ rose.gif  cheers.gif
*



Thật tình cờ vì mình vừa đọc bài gúc được có tít là Giới thiệu THUYẾT THIÊN ÐỊA VẠN VẬT ÐỒNG NHẤT THỂ (http://htx.dongtak.net/spip.php?article1898) tác giả cũng tên Nguyễn Văn Thọ. Nếu đúng là một người thì chắc văn chương cũng đáng lướt qua (lướt thôi vì từ lâu không còn hứng thú với văn chương laugh.gif )

Và phim dựa thì mình chả xem. sp_ike.gif sp_ike.gif sp_ike.gif
xanh
QUOTE(Mip @ Mar 15 2011, 10:33 PM)
khổ nhỉ!
Chẹp, có lẽ nên vứt lại ông con sang Pháp chăng? scared.gif  scared.gif
*




Chắc vô phương cứu chữa rồi vì bị cũng phải gần chục năm nay. Bây giờ thấy bảo là không ra khỏi nhà chỉ nhốt mình trong phòng và không giao tiếp với ai ngay cả với bố mẹ pirate.gif
Mr. Smith
QUOTE(em Ex @ Mar 15 2011, 01:47 PM)
Nghiên cứu cho thấy nhà văn nhà thơ là dễ mắc phải các bệnh tâm thần nhất trong các nghề creative, trong đó các nhà thơ nữ (như Sylvia Plath) chính là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Bà Sylvia thì xinh xắn, thông minh, gia đình học thức, học hành suôn sẻ, có nhiều người theo đuổi. Đầu (tự) truyện bà ấy còn bắt đầu thực tập ở một tạp chí thời trang, tham dự các event hào nhoáng, cuộc đời rạng rỡ chích chòe như một cuốn chick-lit. Một ngày kia suy nghĩ không biết mình nên làm gì đây, chả thích lập gia đình cũng chả thích làm thư ký, chả biết nên viết văn hay làm thơ hay là nghiên cứu văn học, thế là trầm cảm và cuộc đời từ đó đi xuống trầm trọng, sau một số năm vật lộn với viết lách đồng thời lập gia đình, có con thì đi đến ly thân, tự cô lập và cuối cùng tự tử ghê rợn như trên. Nói chung em là người bình thường nên em cũng không hiểu vì đâu mà họ phải đau khổ vật vã đến thế  cry1.gif, chắc là gen sáng tạo nó đi cùng với gen bệnh tật chăng?
*



Chồng bà Sylvia Plath cũng rất nổi tiếng, được coi là 1 trong vài nhà thơ Anh xuất sắc nhất thế kỷ 20.
Anh nghĩ bà ấy mắc trầm cảm nặng thôi. Virginia Woolf cũng là 1 case như thế, thông minh xuất chúng, văn chương lừng lẫy sánh ngang Joyce, Faulkner, lại sinh trưởng trong gia đình đại trí thức lâu đời nhưng cuối cùng cũng tự tử.
Mr. Smith
QUOTE(Mr. Smith @ Mar 18 2011, 10:05 AM)
QUOTE(em Ex @ Mar 15 2011, 01:47 PM)
Nghiên cứu cho thấy nhà văn nhà thơ là dễ mắc phải các bệnh tâm thần nhất trong các nghề creative, trong đó các nhà thơ nữ (như Sylvia Plath) chính là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Bà Sylvia thì xinh xắn, thông minh, gia đình học thức, học hành suôn sẻ, có nhiều người theo đuổi. Đầu (tự) truyện bà ấy còn bắt đầu thực tập ở một tạp chí thời trang, tham dự các event hào nhoáng, cuộc đời rạng rỡ chích chòe như một cuốn chick-lit. Một ngày kia suy nghĩ không biết mình nên làm gì đây, chả thích lập gia đình cũng chả thích làm thư ký, chả biết nên viết văn hay làm thơ hay là nghiên cứu văn học, thế là trầm cảm và cuộc đời từ đó đi xuống trầm trọng, sau một số năm vật lộn với viết lách đồng thời lập gia đình, có con thì đi đến ly thân, tự cô lập và cuối cùng tự tử ghê rợn như trên. Nói chung em là người bình thường nên em cũng không hiểu vì đâu mà họ phải đau khổ vật vã đến thế  cry1.gif, chắc là gen sáng tạo nó đi cùng với gen bệnh tật chăng?
*



Chồng bà Sylvia Plath cũng rất nổi tiếng, được coi là 1 trong vài nhà thơ Anh xuất sắc nhất thế kỷ 20.
Anh nghĩ bà ấy mắc trầm cảm nặng thôi. Virginia Woolf cũng là 1 case như thế, thông minh xuất chúng, văn chương lừng lẫy sánh ngang Joyce, Faulkner, lại sinh trưởng trong gia đình đại trí thức lâu đời nhưng cuối cùng cũng tự tử.
*



Các nhà văn, nhà thơ, nhất là nữ có tỷ lệ trầm cảm cao có lẽ còn vì họ emotional hơn người bình thường nhiều, lại còn oversensitive và dễ hysteria nữa.
Mr. Smith
QUOTE(xanh @ Mar 15 2011, 09:58 PM)
Nói chuyện trầm cảm. Bạn của chồng tớ có một anh hồi đi học vào dạng sáng giá nhất lớp đẹp trai, học giỏi, đàn hay, gia đình căn bản. Học ở Pháp, về Vn được vài năm, qua vài cty thì ngồi thẫn thờ ở nhà, tự tử vài lần. Bệnh càng ngày càng trầm trọng mà gia đình không làm thế nào để cứu được. Khổ thân bố mẹ nhà thì nhiều mà con thì chỉ có một, thầy thuốc đông tây hết cả mà con thì cứ héo hắt ủ dột suốt ngày :((
*



Thực ra trầm cảm là hiện tượng rất phổ biến. Thuốc trị trầm cảm ở Mỹ chỉ bán kém aspirin và thuốc trị dị ứng. Hồi trước anh đọc có thống kê là tới 1/2 số sinh viên Mỹ từng bị trầm cảm.
em Ex
Đây, danh sách các nhà văn nhà thơ tự tử trên wikiepedia, tổng cộng 273 người, bao gồm hai người em đọc gần đây là Primo Levi và Romain Gary ngoài bà Plath kia:
http://en.wikipedia.org/wiki/Category:Writ...mmitted_suicide
Để so sánh, danh sách kiến trúc sư tự tử có 18 người, họa sĩ có 19 người, nhà soạn nhạc 27 người. Đã có nghiên cứu hiện tượng các nhà văn nhà thơ rơi vào các dạng bệnh tâm thần cao đặc biệt so với các ngành khác. Nhà nghiên cứu cũng nêu đủ các lý giải, trong đó bao gồm việc làm thơ thường không được xã hội value cho lắm nên nhà thơ thường thấy mình ở ngoài lề xã hội (suy từ quan niệm bản thân ra thì em thấy thật là đúng, vd "thơ với chả thẩn"). Có ông nhà thơ (bản thân cũng từng trầm cảm) được hỏi ý kiến thì nói tôi cho là chúng tôi unstable sẵn rồi, không làm thơ chắc còn tự tử sớm hơn.
Nghề gì mà nguy hiểm quá ohmygod.gif , chưa kể ngoài bị điên còn có khả năng bị kết tội lạm dụng dân chủ.
Pages: [<<], [<], 26, 27, 28, [29], 30, [>], [>>]
Quán nước đầu làng Ven > Sáng Tác - Thảo Luận - Phổ biến kiến thức > Văn Học & Ngôn Ngữ
Invision Power Board © 2001-2023 Invision Power Services, Inc.