Xin giới thiệu với cả làng là mình vốn là 1 bác sĩ nhi khoa. Ma lại làm trong 1 khoa vô cùng nặng của bệnh viện (khoa Hồi sức), tức có nghĩa là những bệnh nhân đến với mình trong tình trạng rất nặng và khả năng tử vong là rất cao. Từ trước đến giờ mình toàn điều trị cho bệnh nhân với tất cả khả năng của mình, đôi khi rất buồn khi bệnh nhân tử vong, nhưng không cảm thấy chùn tay khi điều trị cho bệnh nhân. Cho đến 1 ngày, mình nhận 1 bệnh nhân mới sinh ra, nó là con của 1 đứa bạn học chung từ thời phổ thông với mình, mình nghi ngờ nó bị tắc ruột vì ngay từ khi sinh ra nó không bú sữa đựoc mà ọc sữa ghê lắm. Mình nhận nó từ bệnh viện Từ Dũ chuyển sang, và làm các xét nghiệm cho nó 1 cách nhanh chóng nhất để khẳng định xem nó có tắc ruột không, và mọi kết quả đều không rõ ràng là nó có bị tắc ruột không. Mà nếu không rõ có tắc ruột không thì đâu có cho nó về được, và tiếp tục phải nằm điều trị tại khoa bệnh nặng do đích thân mình điều trị. Trong thời gian đó mình luôn trong trạng thái phập phồng, không dám làm đủ thứ vì sợ nặng thêm vấn đề của bệnh nhân. Và những suy nghĩ cảm tính xuất hiện nhiều hơn trong điều trị bệnh, thay vì những suy nghĩ khách quan, lập luận đơn thuần chỉ vào khoa học. Đến lúc này mình mới thấm hiểu tại sao trong ngành Y của mình không cho bác sĩ chữa bệnh cho ngừoi thân là vì vậy. cái cảm giác mỗi ngày vào đối diện với bệnh nhân đó thật mệt. May mắn thay, sau vài ngày điều trị thì đứa bé đó bú sữa được và mình vội vàng cho nó xuất viện về nhà ngay. Vi vậy đôi khi trong bệnh viện người Bác sĩ ngoài sự tỏ vẻ cảm thông với người nhà và với bệnh nhân thì sự lạnh lùng và tỉnh táo là rất cần thiết để cân bằng mọi vấn đề tâm lí nhằm tránh tình trạng tình cảm can thiệp vào chuyện điều trị cho bệnh nhân. Không biết cả làng có cảm thấy điều đó không? Mình rất muốn nghe ý kiến của cả làng về cảm nhận của mỗi người khi vào bệnh viện?