muốn tìm hiểu tình dục trong văn học việt nam mà không đọc các tác phẩm của Lê Xuyên là một thiếu sót lớn lao. đáng tiếc là một phần lớn những sáng tác của ông bị huỷ diệt sau 75. (ở hải ngoại thì may mắn còn sót lại vài tác phẩm nhờ thư viện Mỹ.)
Một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông - mà ngày xưa bọn tôi rất khoái (ngay cả bố tôi cũng chịu cái style rất đọc đáo của Lê Xuyên ) - là tác phẩm "Chú Tư Cầu".
Có lẽ nhà văn tả cảnh thật sự dục tính đầu tiên của văn chương Việt Nam là Lê Hoằng Mưu, chủ bút tờ Lục Tỉnh Tân-Văn, tác giả của tác phẩm Hà Hương Phong Nguyệt (xuất bản 1915), Oán Hồng Quần (xuất bản 1920) (tức là Phùng Kim Huê Ngoại Sử), nhất là với tác phẩm Người Bán Ngọc (xuất bản 1931).
Không biết có ai trong làng đã đọc qua một trong những tác phẩm này chưa? (Chắc là không, vì sau 1975 gần như toàn bộ văn học miền Nam đã bị ... đốt mẹ nó hết rồi. ) Theo tôi, những tác phẩm nói trên, cho dù văn còn ảnh hưởng biền ngẫu và câu chuyện xảy ra ở Tàu nhưng những nhân vật và khung cảnh thì rất Việt Nam. chẳng hạn như tác phẩm Người Bán Ngọc là một câu chuyện tình cổ điển gần 400 trang, nhưng suy nghĩ, ngôn ngữ và hành xử của nhân vật cũng như cách diễn tả tiểu thuyết có tính thật của đời sống lúc bấy giờ rất thú vị. đại khái câu chuyện người bán ngọc đây là Tô Thương Hậu giả phụ nữ bán ngọc để gần gũi và trở thành tình nhân của Hồ phu nhân "rững mở" trong hai năm chồng đi buôn xa, trước là đồng tình luyến ái, sau ....hai ngưòi trở thành mèo mỡ trai gái thật khi Thương Hậu không cầm lòng được và đã để lộ cái ... "oan gia"
mời bà con đọc thử một đoạn:
Vén mùng rồi vừa gạt chưn để lên giường, xẩy thấy một toà thiên nhiên, lịch sự như tiên giáng thế, làm cho ngưòi bán ngọc mảng mê nhan sắc trố mắt đứng nhìn, quên bổn phận mình, mưu sự tệ tình, bất cẩn .... Thấy Hồ phu nhân mê mẩn giấc nồng sổ đầu, nằm bỏ tóc, xấp xả khó gìn giữ cho đặng. Bèn sẽ lấy mền đắp bụng cho Hồ phu nhân; rồi lại muốn đưa tay rờ rẫm vuốt ve cho thoả. Không dè, mới thò tay vừa tới bụng sợ phập phồng nó làm cho tấc dạ bồi hồi, tay rung lập cập. Người bán ngọc không dám rờ! Lật đật thục tay vào rồi xây mặt ngó quanh quẩn bên mình ..... Vuốt qua vuốt lại, rờ xuống rờ lên đôi ba phen mà Hồ phu nhân mê mẩn không hay, nguời bán ngọc thấy vậy mới dễ ngươi, ái tình lại dồi lòng tà dục ... muốn kề má hôn cho phỉ dạ. Có một điều là rờ rẩm vuốt ve thì không sao, chớ hễ muốn kề má xuống hun, thì lại hườn cựu lệ, trống ngực đánh rầm rầm, chưn tay run lẩy bẩy ... đổ mồ hôi ướt đẫm như người bị cảm mạo phong suơng ... dục thúc quá dằn lòng không đặng, người bán ngọc bèn gượng đưa tay ra rờ cái ngọc cốt phi phàm ... Rờ tới đâu chết điếng tới đó ...."
(trích Ngưòi Bán Ngọc, 1931)