Bài thơ Nhất Định Thắng của Trần Dần khác với thơ ca cổ động cách mạng đương thời ở chỗ nó nhìn vào sự thật một cách đa chiều. Nó dám đối diện với sự yếu đuối của con người trong bối cảnh khắc nghiệt mà dân tộc đang phải đương đầu. Đó là cuộc đấu tranh của cá nhân được mô tả một cách đa chiều và qua các tầng lớp khác nhau. Nhưng cái đích cuối cùng vẫn là phục vụ cho niềm tin vào cách mạng, vào cuộc kháng chiến. Con người cá nhân trong Nhất Định Thắng tuyệt đẹp - chất nhân văn luôn lên đến tận cùng khi con người được khắc hoạ chân thực nhất. Chính khi con người thăng hoa, khi ý nguyện cống hiến điều thiện cho đồng loại lên đến đỉnh điểm, khi đó ý chí cách mạng chân chính mới hiển hiện.
Những người của NVGP đòi hỏi tự do trong nghệ thuật. Điều ấy là tất yếu vì có tự do thì mới có nghệ thuật đích thực. Có nghệ thuật đích thực thì mới có nghệ thuật chân chính vì con người. Những kẻ đấu tranh ấy đã có một tư tưởng đẹp, nhưng họ không có kẻ thù xứng tầm.
Kẻ thù xứng tầm là kẻ dám giao đấu tử tế theo những luật lệ văn minh. Cách mạng dân chủ ở châu Âu thành công vì hoàn cảnh đã chín muồi, nhưng một phần cũng vì kẻ thù của nó là những quý tộc. Chúng có thể tàn nhẫn và có khi hèn yếu, nhưng ít nhất chúng không quá ti tiện.
Cuộc cách mạng khi ấy ở Việt Nam tuy nhắm đến giải phóng dân tộc, nhưng bản chất không phải là cách mạng dân chủ. Và ngay cả một cuộc cách mạng dân chủ cũng có lúc phải dựa vào những vũ khí vô cùng phi nhân tính. Cách mạng nào cũng đòi hỏi sự mị dân, tức là đánh vào bản năng hèn yếu, ham lợi, ham danh. Trong muôn vàn cuộc xung đột lớn nhỏ của con người, nào mấy kẻ thực thi nổi đường lối vương đạo. Đa số tất cả đều phải bá đạo, hay bá đạo đội lốt vương đạo.
Trong môi trường cách mạng như thế, đòi hỏi dân chủ của đám NVGP quá đỗi ngông cuồng. Họ bơ vơ lạc lõng giữa số đông phần lớn ngơ ngác và bối rối lo toan thu vén cho riêng mình. Thất bại của họ là tất yếu.
Nhưng sự ngây thơ của những cá nhân như thế đáng ngưỡng mộ. Chí ít nó khẳng định dân tộc này đã có những kẻ như thế. Những kẻ dám mong ước cái tốt, cái thật cho chính mình, cho đồng loại của mình. Thời buổi nào chẳng đầy rẫy những kẻ vừa khôn ngoan vừa nhẫn nại. Nhưng khôn thì dễ xảo. Nhẫn thì dễ hèn. Đôi khi sự ngây thơ và liều mạng lại là những điểm sáng le lói khẳng định cho tầm vóc một dân tộc.
Quay lại nhìn trên góc độ nghệ thuật, vài cá nhân trong đám NVGP thực sự đã đóng góp rất đáng kể cho văn học miền Bắc khoảng giữa thế kỷ 20. Một hai thập kỷ nữa, văn chương cổ động sẽ dứt bóng trong tiềm thức dân tộc. Đơn giản thôi, chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài. Có tâm rồi mới sống hết, sống không che đậy, sống thật. Sống thật rồi mới có nghệ thuật. Đáng kể cho những kẻ dám vấy bùn.